Cá thần sông Thiêng 1a
Trong một lần đang chán đời, cả nể, tôi theo một thằng bạn đi câu cá, thế rồi từ ấy đời tôi rẽ sang một lối khác, theo một cách thức không ai ngờ. Câu chuyện rất dài, nếu bạn là người thiếu kiên nhẫn, tôi khuyên bạn không nên đọc tiếp, thật lòng đấy.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là người kiên nhẫn, vì thế suốt mấy năm đi làm cho một công ty tư nhân, tôi thường phát điên lên với những bản báo cáo, những con số, những công việc không tên linh tinh, tôi trở nên dễ cáu kỉnh với đồng nghiệp, kể cả với sếp. Dễ hiểu là con đường hoạn lộ của tôi hầu như vô vọng. Đôi lúc tôi thực sự không biết loại công việc gì trên đời là phù hợp với mình, hoặc điều gì có thể khiến mình say mê lâu dài. Tôi cũng chẳng có thú vui gì đáng kể, ngoài đọc sách.
Cuộc sống cứ như một giấc mơ vậy, lúc tỉnh ra thì đã quá muộn. Một ngày kia tôi chợt nhận ra mình đã là một tay cạo giấy quèn vật vờ như bao kẻ khác, đã là một gã đàn ông có vợ và một cậu con trai nhỏ lên sáu tuổi. Cậu con trai bắt đầu vào học lớp một đúng lúc nền kinh tế thế giới suy thoái, công ty tôi sa sút theo, thu nhập của tôi trở nên thảm hại. Cuộc sống vợ chồng nói chung thi thoảng cũng có lúc cơm không lành canh chẳng ngọt, âm ỉ như vỉa than cháy ngầm, nhưng gặp lúc kinh tế khó khăn thì nó được thể bùng lên thành những đám cháy mà chẳng ai buồn dập tắt. Dường như từ lâu, trước khi lấy nhau, vợ tôi đã lờ mờ cảm nhận được rằng bản chất tôi là một kẻ sống bên lề, nghĩa là tôi hiện diện ở đó, nhưng hồn tôi lại ở một nơi nào đó có trời mới biết được. Tôi không nhiều tham vọng, không cầu tiến, không máu làm giàu, cũng không rượu chè cờ bạc gái gú. Tôi đơn giản chỉ là một kẻ tẻ nhạt nhất trên đời.
Thế rồi một ngày nọ, thằng bạn tôi rủ đi câu cá ở sông Thiêng mãi tận một huyện nào đó xa xôi vùng Tây Bắc. Đang lúc cãi cọ với vợ, tôi gật đầu liền, vì mọi chuyện nói chung cũng chẳng thể tồi tệ hơn được nữa. Tôi lên công ty xin nghỉ nốt những ngày phép quý báu rồi về nhà vớ vài bộ quần áo, nhắn tin cho vợ: Anh đi công tác vài ngày, có gì về nói chuyện sau. Thế là lên đường.
Thằng bạn tôi làm kinh doanh, có công ty riêng, nó nhanh nhẹn hoạt bát, khá thành đạt, đi với nó thì không bao giờ phải lo chuyện tiền nong. Tên nó là Tú, mọi người gọi là Tú khỉ, vì nghe đâu nó thuộc dạng “hầu tướng” hay quý tướng gì đấy. Quả thực trông nó giống con khỉ đột thật! Được cái thằng này nhiệt tình với bạn bè không ai bằng. Gọi điện cho tôi nó suồng sã: “Đi câu với tao khỏi lo, tao bao từ A đến Z, ăn ở ngủ nghỉ ị đái phịch phặc thích gì cũng chiều, mà có khi mày lại học được chữ Nhẫn, ủ mưu về khéo lại làm được chuyện nhớn cũng nên, tóm lại câu cá hay lắm, cũng như câu gái ấy!”
Nó đánh xe đến đón tôi đầu ngõ, chiếc xe 7 chỗ màu bạc quen thuộc. Cửa mở ra, thấy bên lái phụ một em sành điệu con hàng hiệu, kính mát đen sì che hết khuôn mặt. Tôi mở cửa ghế sau, thấy một em nữa cũng gần y hệt em kia tươi cười nhìn tôi, nước hoa thơm lừng. Thôi xong! Tôi nghĩ bụng, câu kéo đéo gì, lại gái mú rồi!
Tôi mỉm cười đáp lại em ghế sau. Tú khỉ lấy ngón trỏ kéo kính mát xuống nháy mắt với tôi rất đểu cáng, ra dáng tay chơi thứ thiệt. Bố khỉ cái thằng! Nó dấn ga, chiếc xe chồm lên thẳng hướng quốc lộ 6.
Em ghế trước tên Nhung, em ghế sau tên Hằng, là đôi bạn thân, thằng Tú khỉ giới thiệu một cách cầu kỳ vòng vèo sao đó. Tôi ừ hữ, chả mấy quan tâm, nghĩ bụng chắc lại hàng họ chuyên cặp kè đại gia đây. Tôi đang chìm dưới hố, chỉ muốn được ở yên dưới đó, không buồn muốn biết phía trên kia có chuyện gì xảy ra nữa. Hình như tôi cũng cố tỏ ra lịch sự, hỏi han qua loa hai em cho phải phép, rồi sau đó úp cái mũ lưỡi trai vào mặt. Ngủ, tôi muốn ngủ một giấc dài, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
***
Sông Thiêng bắt nguồn từ đâu đó mãi vùng Thượng Lào, nó chảy sang đất Việt Nam vài trăm cây số, sau đó quay trở lại Lào, rồi nhập vào sông Nậm Ou - một trong những dòng sông thuộc lưu vực sông Mê Kông. Một nhánh khác của Sông Thiêng tách ra, thông với sông Mã, và chảy xuôi về Biển Đông. Chính hệ thống sông ngòi chằng chịt phức tạp, cộng với địa hình hiểm trở, đã tạo ra nhiều ghềnh thác ngoạn mục bất ngờ, nhiều vực nước xoáy âm u kỳ bí, và thêu dệt nên những câu chuyện khó tin. Tú khỉ vốn là thành viên lâu năm của một câu lạc bộ dã ngoại, chuyên lọ mọ rừng rú câu cá, săn bắn. Cách đây vài tuần, dân bản xứ ở sông Thiêng gọi điện cho Tú khỉ, báo tin rằng ở ngay gần biên giới, một con cá to khủng khiếp đã xuất hiện trở lại sau nhiều năm biến mất, dân ở đó gọi là cá thần. Nghe nói nó có tuổi thọ lên đến vài chục năm, cách đây vài nó năm đã từng nuốt sống hàng chục con chó của dân bản trong vòng một tháng. Thậm chí ngay cả những con bê và nghé non theo trâu bò mẹ mon men ra bờ sông uống nước cũng bị nó đớp chân lôi tuột xuống sông. Tóm lại, nó giống như một con quái vật hơn là một con cá thần.
Có một điều khó hiểu, là không ai xác định được nó là loài cá gì. Cá sấu cũng không phải, cá chiên không, lăng cũng không. Giả thiết cá hô sông Mê Kông ngược lên cũng bị loại bỏ. Cá lóc bông gấm khổng lồ, một loài lai tạp nửa trăn nửa cá chuối, một loài cá dữ ăn thịt phổ biến ở Thái Lan và Lào, cũng bị loại bỏ. Theo những người dân ở khu vực khúc quanh dòng sông, nơi vực xoáy mà con “cá thần” trú ngụ, thì con cá này có cái sống lưng to như con trâu mộng, dài dễ đến ba mét, có lần nó nổi lên trúng thuyền nan đò ngang, làm lật thuyền, nhưng may mắn là lúc đó không có khách, và tay lái đò thạo sông nước, bơi giỏi, nên thoát chết.
***
Còn nữa…
Được sửa bởi Nâng bi phạt gió ngày Sun May 17, 2009 12:01 am; sửa lần 4.